Trang

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Bài thơ: Bến mồ côi

Ảnh Hải Âu chụp bên đảo cò 


Bến mồ côi

Ta lần về nơi ta đã ra đi
Nơi tiếng còi tàu nêm vào đêm tối
Luênh luang khói hương thời gian neo đậu
Tuổi hoa râm trống lạnh mỗi đêm về.

Ta tìm về chặng cuối thời gian
Nơi con đường dẫu quen thành lạ
Nơi chân cầu lấm lem chợ sớm
Nhọ mặt người những tiếng chào mua.

Mất mát đau thương mang đi cầm cố
Hụt hững sớm mai những bước chân trần
Nỗi nhớ buông rơi một thời non dại
Ta trở về neo đậu bến mồ côi.

                                                     Quốc Dũng
                                                                              Ảnh Quốc Dũng



3 nhận xét:

  1. Anh có cái ghế cây ngồi hay thế ? Bài thơ hay thật anh ạ . Cứ neo đậu trong ký ức thật nhiều tình cảm anh nhé ! chúc anh cuối tuần an lành (~_~)

    Trả lờiXóa
  2. "Nỗi nhớ buông rơi một thời non dại
    Ta trở về neo đâu bến mồ côi"
    Tóc hoa râm đã đi hết cuộc đời
    Về bến cũ nhớ một thời non dại....

    Trả lờiXóa
  3. Gió chiều buông đến tận chân trời
    Ta cất cánh bay vào miềm yên tĩnh
    Bến mồ côi đêm ngày tịch mịch
    Chút buồn vương rơi rớt anh trăng tà...

    Trả lờiXóa